Vào một buổi tối mùa đông lạnh lẽo,ngồi cùng chồng bên cạnh lò sưởi,Viamita chợt hỏi :
_Mưa là gì vậy hở anh?
Bên ngoài thời tiết thật là tồi tệ,những giọt nước mưa đập vào ô cửa sổ ” TÁCH TÁCH TÁCH “.
_Anh ơi mưa là gì vậy hở?-Viamita vừa lặp lại câu hỏi vừa lay bàn tay chồng.
_Mưa hả em?Đó có nghĩa là trời đang khóc đấy.
_Nhưng tại sao trời lại khóc hả anh?
_Ừ,cũng không hẳn là trời đang khóc đâu em à.Đúng hơn là những giọt nước mắt của tất cả những người buồn sầu trên thế gian này đã kết lại thành mây.
_Tất cả những giọt nước mắt ư?Thật thế hả anh?
_Không phải tất cả nhưng là hầu hết em ạ.Có những giọt nước trên trời là của những người buồn rầu mà không được ai an ủi.Còn nếu như họ được an ủi thì những giọt nước ấy sẽ đọng lại và cứ giữ trong tim giống như một kho tàng quý giá vậy.
_Nhưng tại sao mưa lại nhiều quá vậy hả anh?
_Điều đó có nghĩa là ngày nay nhiều người hay khóc nhưng lại có quá ít người để an ủi em à.
_Vậy làm sao để cho mưa tạnh bây giờ?Em phải an ủi tất cả mọi người trên thế giới này ư?Em muốn ngày mai trời lại sáng.
_Chỉ cần em an ủi 1 người là đủ rồi,ngay khi họ đang khóc khi mà em gặp họ.Nhưng mà anh không chắc là em làm được điều đó đâu.
_Vậy thì tối nay em sẽ đặt thật nhiều ly ở bậu cửa sổ để hứng nước mưa và em sẽ mang trả lại cho những người chủ thật sự,những người đã ngồi rầu than khóc những giọt nước mắt ấy.
_Nhưng làm sao em có thể trả lại đúng những giọt nước mắt cho từng người được?Họ đâu có ghi tên lê trên đó?
Viamita đã không trả lời được câu hỏi của chồng,nhưng nàng biết rằng có 1 cách.
Sáng hôm sau nàng kiên nhẫn đặt từng giọt nước lên lòng bàn tay và nhìn vào bên trong.Những giọt pha lê nhỏ bé ấy vẫn còn đọng lại 1 khuôn mặt.